Vợ của ta là quận chúa
Phan_44
Nguyệt Nhi cúi đầu suy nghĩ, rồi nói: "Quận chúa là một người rất ôn nhu."
"Ta từ nhỏ đã đứng bên người quận chúa, chưa bao giờ từng thấy nàng phát
cáu, cho dù là đối đãi với hạ nhân, cũng rất ôn tồn nhã nhặn." Nguyệt Nhi nói xong
cười cười, "Ta còn từng hoài nghi liệu biểu tình của quận chúa sẽ không bao giờ thay
đổi hay không."
"Sẽ không thay đổi?" Ta sửng sốt.
Nguyệt Nhi gật gật đầu: "Ân, cho tới bây giờ chỉ đều là đối với người cười, vô
luận là ai, hay là chuyện gì, cảm xúc đều chưa từng thay đổi."
- 717 -
Nghe xong những lời này, ta không khỏi cười khẽ. Hai mươi năm, ta cho tới
bây giờ đều là "Gặp hỉ thì cười, gặp bi thì lệ", nếu như vậy so sánh, ta cùng Tấn
Ngưng căn bản chính là người của hai thế giới.
"Không biết nói thế này có phải hay không, chính là gần nhất... Sau khi gặp
quận mã gia, quận chúa tựa hồ mới là một “Người” chân chính." Nguyệt Nhi nói.
"Người chân chính?" Ta khó hiểu.
Nguyệt Nhi cười cười: "Người biết cười, đương nhiên cũng sẽ biết khóc, biết
tức giận, nhưng quận chúa lại rất ít đối với mọi người biểu lộ ra cảm xúc đó, cho dù là
ta từ nhỏ bồi bên người nàng. Nhưng từ sau khi quận mã gia xuất hiện, ta thường thấy
được quận chúa hoàn toàn bất đồng với trước đây, hay là, cuối cùng thấy được quận
chúa chân chính. Tựa như vừa rồi, quận chúa mặt lạnh, cái gì cũng không quản lôi kéo
ngài đi vào trong phủ, chúng ta đều sợ hãi. Nhưng không biết vì sao, trong lòng ta lại
âm thầm cảm thấy cao hứng thay quận chúa, bởi vì quận chúa bây giờ, mới là chính
mình sống chân thật nhất."
Là như vậy sao, quận chúa chân chính? Không thể tưởng được Nguyệt Nhi sẽ
đối với biểu hiện "Phát cáu" của quận chúa giải nghĩa sâu như vậy, điều này khiến cho
đầu ta một mảnh hỗn độn.
"Cái kia... Quận mã gia..." Nguyệt Nhi đột nhiên thấp giọng, tựa như có chút
ngượng ngùng.
"Sao vậy?" Thấy Nguyệt Nhi ấp úng như vậy, ta liền hỏi.
"A Mộc ca hắn..." Ngoài cái tên được thốt ra, Nguyệt Nhi không nói thêm gì
nữa.
- 718 -
"A..." Ta lập tức minh bạch, gật gật đầu, "Ngươi là nói Nhị sư huynh?"
"Hắn có..." Nguyệt Nhi nhăn nhó, sau khi lẩm bẩm một đống những lời mơ hồ,
nàng nói, "Hắn có nói muốn tới kinh thành thăm ngài hay không?" Thăm ta? Kỳ thật
ngươi muốn hỏi, là Nhị sư huynh có tới kinh thành thăm ngươi hay không chứ gì?
"Đại khái là..." Ta gãi gãi đầu, nói ra lời Nhị sư huynh từng nói, "Hắn nói hắn
rất muốn tới kinh thành thăm ngươi."
Quả nhiên, Nguyệt Nhi tức thì đỏ mặt.
"Bất quá…" Ta tiếp tục nói, "Bởi vì ta không ở y quán, sư phụ thiếu nhân
công, Nhị sư huynh hẳn là không thể..."
"Cũng đúng, cũng đúng." Nguyệt Nhi một bộ như đã hiểu rõ, nhưng ta vẫn có
thể thấy nét mặt nàng biến hóa tức thì, từ thẹn thùng trở thành thất vọng, nhưng chỉ có
thể làm như không sao, "Việc ở y quán quan trọng, nếu không, Lương đại phu nhất
định bề bộn chết." Nói rồi, còn miễn cưỡng cười cười. Ta muốn an ủi vài câu, Nguyệt
Nhi lại nói: "Quận mã gia, ta trước đi làm việc." Sau đó không quay đầu lại lặng lẽ ly
khai.
Nhìn bóng lưng của nàng, trừ bỏ thở dài ta chẳng biết nên làm gì nữa.
Nhị sư huynh, ngươi có biết nơi này có một nữ tử ngày đêm vướng bận đến
ngươi hay không.
Sau khi tắm rửa thân mình, ngoài tản bộ, ta đều đến thư phòng xem thư, đây là
- 719 -
việc mỗi đêm trước khi đi ngủ ta thường làm. Quận chúa cũng sẽ tới thư phòng mang
theo sách mình thích đọc, ngồi ở bên cạnh ta xem. Thông thường nếu cứ như vậy, mọi
việc đều bị phá hỏng. Xem thư là một việc rất cần chuyên tâm, nhất là xem thư y thuật.
Nhưng có người trong lòng ngồi ở bên cạnh, ta làm sao có thể đem tâm đặt ở trên thư?
Có một lần ta cả gan đề nghị Tấn Ngưng cùng mình phân phòng đọc sách, nàng lúc ấy
không nói một lời yên lặng rời đi, và mọi việc cứ “không nói một lời” như vậy tiếp
diễn, cho đến khi ta mặt dày mày dạn hống nàng cao hứng cùng ta đến thư phòng đọc
sách mới thôi.
Vì thế, mọi việc biến thành thế này —— ta thường thường sẽ không tự chủ
mà liếc mắt về phía Tấn Ngưng đang ngồi bên cạnh, thư bản* với ta bỗng chốc biến
thành trang trí. Nhưng việc này không thể trách ta, bởi vì quận chúa sau khi tắm xong,
luôn mặc y sam đạm tố, mùi thơm trên người nàng thoang thoảng tản ra, tóc đen tùy ý
xõa thẳng. Trong đêm Tấn Ngưng ôn nhu như vậy càng khiến tim ta đập loạn. (*:sách
vở)
Tương phản với tâm thuật bất chánh của ta, quận chúa bình thường coi sách
đều rất chuyên chú, coi ta tọa ở bên cạnh như kẻ vô hình. Cho nên, khi Tấn Ngưng đã
xem gần hết một nửa thư đem tới, ta chỉ mới lật được vài tờ, thậm chí có khi không hề
động. Có đôi lúc Tấn Ngưng chú ý tới ánh mắt của ta, nàng ngước mắt lên nhìn nghi
hoặc, rồi nhẹ giọng hỏi làm sao. Ta sẽ đỏ mặt nói "Không có gì", hay là trêu chọc nàng
một chút, khiến mặt nàng thoáng chốc đổi thành hồng.
Nhưng hôm nay tuyệt đối là ngoại lệ.
Suốt buổi trưa, Tấn Ngưng công đạo cho ta quy củ tiến cung, khiến ta chẳng
còn thời gian ngủ nữa. Vì vậy, chỉ vừa đem thư mở ra, hai mí mắt đã tức thì đánh lộn.
Mới nhìn chưa quá vài tờ, ta ngay cả hứng trí trộm liếc người trong lòng cũng không
hề có, cả thân mình giống như lợn chết gục ở trên bàn.
- 720 -
"Nhược Hề?" Tấn Ngưng đến sát gần, ôn nhu hỏi, "Mệt nhọc sao?"
Ta gật gật đầu, ngay cả miệng cũng lười mở ra.
Tấn Ngưng nhẹ nhàng vuốt ve ót ta: "Ngươi trước ngủ đi, ta xem hết đoạn này
sẽ ngủ."
"Vậy…" Ta ngẩng đầu, uể oải nhìn Tấn Ngưng, "Vậy ngươi cũng ngủ sớm
chút, đừng để lạnh." Sau đó không quay đầu bước hướng phòng ngủ.
Cởi bỏ ngoại bào, đem mình thoải mái nằm trên giường lớn, chẳng kịp suy
nghĩ thêm gì, ta vừa nằm xuống liền ngủ ngay. Không biết qua bao lâu, phía sau đột
nhiên có chút hơi lạnh truyền vào, ý thức được là Tấn Ngưng lên giường, ta muốn
xoay người lại ôm nàng.
"Đừng quay tới, ngủ đi." Tấn Ngưng ôn nhu nói bên tai ta, nàng đem thân
mình dán chặt lên lưng, vươn tay chặn ngang eo ôm ta vào lòng. Từ trước đến nay đều
là ta ngủ ở cạnh ngoài, và cũng là ta ôm quận chúa ngủ, hôm nay đột nhiên thay đổi,
khiến ta thực có chút không quen. Huống chi chân tay Tấn Ngưng vốn lạnh như băng,
luôn là ta dùng thân ấm nóng che cho nàng đi vào giấc ngủ. Nghĩ vậy, ta lại muốn
xoay thân mình.
"Nói ngươi đừng động." Quận chúa dùng thêm lực vây quanh eo ta, để cho ta
không thể xoay người, nhẹ hỏi, "Miệng vết thương còn đau không?"
"Miệng vết thương?" Ta sửng sốt, thậm chí đã quên trên người vừa mới gia
tăng thêm một tiểu vết sẹo, lập tức nói, "Không đau."
- 721 -
Tấn Ngưng nghe rồi, đưa mặt gần sát ót ta hơn, vuốt ve vài cái, nỉ non nói:
"Ngủ đi."
Chợt ý thức được là Tấn Ngưng sợ khi ta ôm nàng ngủ, sẽ không cẩn thận
đụng tới miệng vết thương, trong lòng không khỏi ấm áp.
"Ngưng nhi." Ta khẽ hô.
"Ân?"
"Nguyệt Nhi nàng..." Nhớ lại cuộc đối thoại ở trong sân lúc chạng vạng, ta
không nén được cười cười, "Hôm nay nàng nói với ta, ngươi là một người rất ôn nhu."
Tấn Ngưng không nói gì, chỉ thấp giọng hỏi: "Như thế nào Nguyệt Nhi lại đột
nhiên nói với ngươi những lời đó?"
Ta nói: "Không, nàng lo lắng ngươi đã xảy ra chuyện gì ở trong cung, nên
chạy tới hỏi ta. Ta nói với nàng không có chuyện gì đại sự, thuận tiện hướng nàng hỏi
chút trước kia ngươi như thế nào."
"Vậy ngươi đã biết chưa." Cảm giác được ở phía sau Tấn Ngưng đang
cười, "Trước kia ta là người thế nào?"
"Thực ôn nhu, rất ít phát cáu, rất ít..." Ta dừng một chút, nhẹ giọng nói, "Rất ít
rơi lệ."
Tấn Ngưng không nói gì, qua một lúc lâu, nàng lại hỏi: "Còn bây giờ, ngươi
- 722 -
cảm thấy ta là người thế nào?"
"So với trước kia càng ôn nhu." Ta cười.
"Ba hoa." Tấn Ngưng sẳng giọng, thanh âm bỗng trở nên trầm thấp, "Ta bây
giờ... Luôn phát cáu, cả ngày đối với ngươi bực mình, còn... Còn luôn rơi lệ."
Ta vội nắm chặt bàn tay nàng ôm trên lưng, lòng thầm thở dài, nghiêm túc nói:
"Trong những người ta từng gặp, ngươi là người đối với ta ôn nhu nhất, cũng là bao
dung nhất. Vô luận là ngươi trước kia, hay ngươi bây giờ, ta đều thích."
"Ngươi đúng là như thế." Tấn Ngưng thở dài, bất đắc dĩ nói, "Dùng hết thảy
lời hay trên thế gian này để hống ta, chỉ cần nghe, ta chẳng còn có thể làm gì. Bất
quá... Dù ta bây giờ luôn phát cáu, luôn rơi lệ, nhưng cảm giác, ta so với trước kia
hạnh phúc hơn nhiều. Hay là... Ta bây giờ mới chân chính là ta."
Cùng với kết luận của Nguyệt Nhi giống nhau như đúc.
Ta không nén được cười cười.
Đột nhiên nhớ tới gì đó, nhưng không biết nên nói hay không, cuối cùng ta
mở miệng: "Ngươi biết không, Nguyệt Nhi nàng..."
"Nguyệt Nhi làm sao?"
"Nàng yêu thích Nhị sư huynh." Ta nói.
- 723 -
Quận chúa nghe xong, cười cười: "Ân, ta biết."
"Nhị sư huynh cũng thích Nguyệt Nhi." Ta nói.
"Thật sự?" Tấn Ngưng sửng sốt, cảm giác được nàng hơi ngẩng đầu, "Vậy..."
"Sao?"
"Không bằng, nhường Nhị sư huynh tới cầu hôn Nguyệt Nhi đi?" Tấn Ngưng
nói.
"Cầu hôn?" Ta sửng sốt, lập tức tỏ vẻ đồng tình, "Ý này không tệ."
Tấn Ngưng siết chặt hơn hai cánh tay ôm ta, giọng nói không thể che hết ý
cười: "Trước đừng nói cho Nguyệt Nhi, để nha đầu kia đến lúc đó vui đến rơi lệ."
"Ngươi từ khi nào lại có hứng thú làm bà mai vậy?" Ta trêu ghẹo.
Tấn Ngưng không để ý, chỉ cười nhẹ nói: "Việc này nói đến đây thôi, trước
ngủ đi, sáng mai ngươi lại không đứng dậy nổi."
"Ân." Ta ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cảm giác được Tấn Ngưng nhẹ nhàng hôn bờ vai ta, sau đó ôm sát ta lại,
không nói thêm gì nữa. Ta cung thân mình, cuộn tròn nằm trong ngực Tấn Ngưng,
không dám đi vào giấc ngủ. Liều mạng cố gắng để mình thanh tỉnh, cũng vừa lưu ý tới
hơi thở Tấn Ngưng. Đợi đến khi hơi thở nàng đều đều, ta nhẹ hô một tiếng, xác định
- 724 -
Tấn Ngưng đã ngủ say, ta mới lén lút xoay người lại.
Thuần thục ôm Tấn Ngưng vào lòng, nàng say ngủ chỉ nỉ non vài tiếng, tùy ý
theo động tác của ta. Đến khi sát gần, cảm nhận được chân tay nàng lạnh băng như dự
liệu. Có lẽ Tấn Ngưng mơ hồ cảm thấy được động tác của ta, theo bản năng lao vào
lòng ngực đi tìm hơi ấm, còn dịch chuyển thân mình, tìm một tư thế thoải mái trong
ngực ta ngủ.
Không khỏi thở dài, ta dùng ấm áp của mình gắt gao bao bọc Tấn Ngưng rét
lạnh.
Quả nhiên.
Quận chúa đích thực là con giun trong bụng ta.
Ngày hôm sau, ta không dậy nổi.
【 93 】 Suy nghĩ của Nhị sư huynh
Nửa năm.
A Thành sư muội rời đi y quán đến kinh thành đã nửa năm rồi. Trong nửa năm
đó, A Thành sư muội luôn luôn đều đặn viết thư về, và sư phụ cũng đúng kỳ hồi âm
- 725 -
cho nàng. Sự việc được tiến hành vô cùng thuận lợi, A Thành sư muội cùng quận chúa
thành hôn, Vương gia an tâm đi đến Ký Châu, không một người nào hoài nghi là giả.
Nhưng, tựa hồ chỉ có một mình ta là không hiểu được. Thực sự một chút cũng không
hiểu nổi.
Tại sao quận chúa lại chọn A Thành sư muội làm "Giả quận mã"?
Tại sao sư phụ lại phát khí lớn như vậy, không cho A Thành sư muội trợ giúp
quận chúa đây?
Tại sao dù cho sư phụ cực lực phản đối, A Thành sư muội vẫn kiên quyết
muốn đi cùng quận chúa?
Ta thật sự, một chút cũng không hiểu.
Nhưng ta biết, nửa năm này tâm tình sư phụ quả thật không vui. Một sư phụ
luôn luôn ưa lải nhải, có thể vì chút chuyện nhỏ dong dài nửa ngày, mỗi bữa cơm đều
ăn hai chén đại, tỉ mỉ cẩn thận bắt mạch cho bệnh nhân. Nhưng sư phụ giờ đây, thậm
chí một chén cơm cũng chỉ ăn nửa bát, lúc bắt mạch lại thỉnh thoảng ngẩn người.
Gần đây, sư phụ bị bệnh.
Bệnh rất nghiêm trọng.
Hắn luôn thì thào kêu tên A Thành sư muội, không phải kêu "A Thành", mà là
kêu "Nhược Hề". Ta từng hỏi sư phụ rốt cuộc làm sao, nhưng hắn chẳng nói gì. Chỉ
nhìn ta lắc đầu, sau đó thở dài. Ở trong thư sư phụ lại chưa từng hướng A Thành sư
muội nhắc tới bệnh tình của mình, chỉ nói y quán hết thảy bình an, không cần lo lắng.
- 726 -
Chính là gần đây, bệnh tình của sư phụ lại càng thêm nặng, thân thể dần dần
gầy yếu, thậm chí đến nói cũng không nói được.
Vì vậy, ta quyết định lên kinh thành, đem tình trạng của sư phụ nói cho A
Thành sư muội. Ta cảm thấy dù bất kể thế nào, nàng cũng phải về thăm sư phụ.
Ta nói dối sư phụ rằng phải về nhà để thăm mẫu thân. Sư phụ không hoài nghi
gì, chỉ gật gật đầu coi như phê chuẩn. Từ khi A Thành sư muội đến kinh thành, không
đúng, phải là từ khi A Thành sư muội thành thân với quận chúa, sư phụ tựa hồ đối với
chuyện gì cũng không để tâm, giống như có chuyện gì đó khiến tâm hắn loạn, không
rảnh để đi bận tâm cái khác —— điều đó càng làm quyết tâm ta lên kinh thành tìm A
Thành sư muội thêm kiên định.
Trải qua mấy ngày xóc nảy, cuối cùng tới được kinh thành. Nhưng người
trong vương phủ nói, A Thành sư muội cùng quận chúa không ở vương phủ, mà là ở…
Quận mã phủ.
Hỏi qua vài người đi đường, rồi đi quanh quẩn một hồi, cuối cùng ta tới được...
Ân? Sao lại có nhiều người xếp hàng ở ngoài quận mã phủ như vậy? Hơn nữa, người
xếp hàng đại đa số đều là áo quần rách rưới, thân thể gầy yếu. Nơi này... Liệu có đúng
là quận mã phủ hay không? Ta bước tới cửa, muốn nhìn vào bên trong một chút.
"Này! ... Này! Nói ngươi đấy!!"
Ta quay đầu, thấy một trung niên nam tử đang trừng mắt nhìn ta, trên mặt râu
ria hỗn độn, quần áo đắp đầy mụn vá.
- 727 -
"Ngươi đừng chen ngang, ra sau xếp hàng đi!" Nam nhân trung niên trách
mắng.
Chen ngang? Xếp hàng?
"Đúng là tuổi trẻ bây giờ thật chẳng ra sao." Phía trước một lão phụ nhân cũng
phối hợp liếc ta một cái.
"Cho dù là miễn phí cũng đừng có như vậy! Tất cả mọi người đều có bệnh,
ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có sao?" Một lão nhân gia cũng xen vào nói.
Bỗng chốc, ta trở thành kẻ chọc giận rất nhiều người. Mọi người đều là oán
hận nhìn ta, nét mặt tựa như phát hỏa.
"Vị kế tiếp!" Đột nhiên có thanh âm quen thuộc từ phía xa truyền tới, ta kích
động, vội xoay người lại.
Là Nguyệt Nhi muội.
"Nguyệt Nhi muội!!!" Ta nhịn không được hô to.
Nguyệt Nhi muội quay đầu, cùng ta bốn mắt nhìn nhau.
"A Mộc ca?" Nguyệt Nhi muội dường như rất kinh ngạc, lập tức chạy tới, cười
lên rạng ngời, "Huynh đã đ ến rồi? Huynh đến thăm ta sao?"
"Ách... Ân, cũng là..." Ta xấu hổ gật đầu.
- 728 -
"Chớ đứng, mau vào đi." Nguyệt Nhi muội cười híp mắt tiếp đón ta vào.
Ta do dự theo sát Nguyệt Nhi vào cửa, theo sau là vô số ánh mắt tựa như đao
găm hận không thể bóp chết ta.
"Nguyệt Nhi muội, nơi này là quận mã phủ sao?" Ta nhẹ giọng hỏi.
"Phải a." Nguyệt Nhi muội chớp chớp mắt trả lời.
"Vậy thế nào... Những người bên ngoài kia đều nói bọn hắn có bệnh?" Ta hỏi.
Nguyệt Nhi muội cười cười: "A... Là như vậy, mấy tháng trước, quận mã gia
bắt đầu miễn phí xem bệnh giúp người nghèo trong thành, dần dần, ngày càng nhiều
người biết quận mã của Tấn Ngưng quận chúa là một đại phu, còn miễn phí thay
người bắt mạch, cho nên bây giờ, mọi người đều đến xếp hàng xem bệnh."
Quận mã gia? A, hẳn là nói A Thành sư muội.
"Nha..." Thì ra là thế, ta gật gật đầu.
Nguyệt Nhi muội dẫn ta đến một gian tiểu sảnh, để ta ngồi xuống: "A Mộc ca,
ta nói người đưa chút đồ ăn đến cho huynh, huynh ngồi đây đợi. Trước ta đang vội, lát
nữa sẽ quay trở lại cùng huynh."
"A... Cái kia…" Ta vội hỏi, "Sư muội... Muội... Không phải." Thiếu chút nữa
lỡ lời, "Ta thế này được rồi, chỉ muốn hỏi... Sư đệ đâu?"
- 729 -
"Quận mã gia đang chẩn bệnh giúp người ta, đến trước giờ cơm chiều mới
chấm dứt." Nguyệt Nhi muội nói.
"Nha." Ta gật gật đầu.
"Vậy trước huynh ngồi một lát nha." Nói rồi Nguyệt Nhi muội xoay người rời
đi.
Nhìn bóng lưng của Nguyệt Nhi muội ngày càng xa dần, lòng của ta như đang
kịch liệt giao chiến Nói ra đi, dù cho có chút ngượng ngùng, nhưng hãy nói đi!
Phải chính mình tự lực!
"A... Cái kia..." Ta kêu nàng, sợ hãi nếu giờ không nói ra, sẽ không còn kịp
nữa.
"Sao vậy?" Nguyệt Nhi muội xoay người, nghi hoặc hỏi.
"Ta muốn ăn đồ nóng., là thịt a, nếu có thể, cám tạ." Ta nói.
Mặc dù bây giờ thời tiết đã bắt đầu chuyển ấm, nhưng vẫn còn vương chút hơi
lạnh. Nếu Nguyệt Nhi muội để cho người ta mang đến đồ ăn lạnh, chắc ta sẽ chết mất
thôi.
Nguyệt Nhi muội mỉm cười: "Không thành vấn đề."
- 730 -
Quả nhiên, vẫn là Nguyệt Nhi muội đối với ta tốt nhất.
Cuối cùng chờ đợi gặp được A Thành sư muội thì cũng vào đêm.
"Nhị sư huynh!" A Thành sư muội vừa vào cửa, liền hô.
A Thành sư muội gầy quá.
Ta bước qua, không nói lời nào hung hăng ôm nàng, giống như trước kia mỗi
lần lâu không gặp lại, ôm thật chặt chẽ, gắt gao.
"Nhị sư huynh... Đủ rồi..." Và mỗi lần cũng là A Thành sư muội kêu ta dừng
lại.
"Mộc công tử." Người bên cạnh nhẹ giọng hô, ta xoay người nhìn, là Tấn
Ngưng quận chúa.
Sắc mặt quận chúa so với trước kia hồng nhuận hơn nhiều, thân thể cũng rõ
ràng tốt hơn hẳn trước, trên mặt nàng không thay đổi vẫn luôn duy trì nụ cười ấm áp.
Nhưng nếu nhìn lại, nàng tựa như có thêm một điều gì đó. Có thêm... Không biết nên
nói thế nào nhỉ, so với trước kia, dường như quận chúa giờ đây càng thêm đoan trang,
giơ tay nhấc chân cũng là... Từ kia là gì nhỉ? A, đúng rồi, thanh nhã. Trước kia nàng là
một quận chúa tao nhã, còn giờ nàng là một đoan trang thanh nhã phu nhân.
Hơn nữa, ánh mắt quận chúa nhìn A Thành sư muội.
Mỗi lần nàng hướng nhìn phía A Thành sư muội, trong song mắt kia lại sẽ hơi
- 731 -
hơi mỉm cười, đây là cảm xúc tuyệt đối sẽ không xuất hiện khi nàng nhìn về phía
người khác. Ngay cả ta, quận chúa cũng chẳng nhìn với ánh mắt như vậy, dù rằng,
nàng từng đối với ta... Chẳng lẽ, nàng đã yêu thương người khác? Cũng bởi vì nửa
năm sống chung?
Càng nhìn lại càng thấy giống, vô luận là động tác nhẹ nhàng giúp A Thành sư
muội sửa lại vạt áo, hay là giận mắng A Thành sư muội một câu, thậm chí trên bàn
cơm gắp thức ăn cho A Thành sư muội, tất cả đều lộ ra nồng đậm yêu thương.
Yêu thương?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ!
"Nhị sư huynh? ...Nhị sư huynh!"
"A?" Ta lấy lại tinh thần.
"Đừng ngẩn người nữa, dùng bữa đi." A Thành sư muội gắp miếng thịt dê cho
ta.
Ta vội cúi đầu ăn cơm.
Vừa nãy ta đang suy nghĩ gì? Chuyên tâm ăn cơm, chuyên tâm ăn cơm!
Sau khi ăn xong, ta cùng A Thành sư muội, và quận chúa đến hậu viện tản bộ.
Sau một hồi lâu không nói gì, ta bắt đầu nói vào trọng điểm.
- 732 -
Mục đích lần này ta tới kinh thành.
"Sư phụ hắn bị bệnh." Ta nói.
A Thành sư muội sửng sốt, lập tức vội hỏi: "Bị bệnh? Bệnh gì? Có nghiêm
trọng không?"
"Sư phụ hắn bình thường vẫn liên tục nói, giờ lại nói không ra..." Ta thở dài.
A Thành sư muội cả người bất động, chỉ sững sờ nhìn ta.
Quận chúa vươn tay, thực tự nhiên nhẹ nhàng cầm lấy tay A Thành sư muội,
quay đầu đối với ta ôn nhu nói: "Như vậy đi, ngài mai ta cùng Nhược Hề sẽ lên đường
trở về thăm Lương đại phu."
Chứng kiến quận chúa như vậy, trong lòng ta âm thầm kinh hãi. Vô luận là
thần thái, động tác, hay là giọng điệu, đều giống như…Thê tử A Thành sư muội.
Vội vàng chặt đứt những điều mình miên man suy nghĩ, ta gật gật đầu: "Ân, ta
lần này cũng là muốn..."
"Ta cùng Nhị sư huynh trở về được rồi, Ngưng nhi ngươi ở lại đây đi." A
Thành sư muội đột nhiên nói.
"Nhược Hề?" Quận chúa ngẩn người, tựa như không thể tin được những lời A
Thành sư muội vừa nói.
- 733 -
"Y quán cách xa kinh thành, cả đường xóc nảy, thân thể ngươi..." Không chờ
A Thành sư muội nói xong, quận chúa đã cắt đứt nàng: "Không sao, không cần lo lắng
cho ta."
"Ngươi hãy nghe ta nói..." A Thành sư muội thở dài, vẫn muốn ngăn cản quận
chúa xúc động muốn đi.
Ta cũng không nhịn được khuyên nhủ: "Quận chúa, ngài hãy nghe sư... đệ nói
đi, thân thể ngài yếu đuối..."
Quận chúa chỉ hơi hơi cười, lại quay đầu đối A Thành sư muội nói: "Ta trở về
trước thu thập quần áo, sáng mai chúng ta cùng đi." Nói rồi xoay người ly khai viện
tử.
"Ngưng nhi..." A Thành sư muội bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nói với ta, "Nhị
sư huynh, sáng sớm ngày mai hai chúng ta cùng đi... Ta sẽ, thuyết phục quận chúa
không đi." Nàng nói rồi vội vàng theo chân quận chúa.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, càng nhìn ta càng cảm thấy... Thật giống như
một đôi... Vợ chồng?
Trời ạ, ta lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Dùng sức lắc đầu, hi vọng như vậy có
thể khiến cho chính mình thanh tỉnh. Bây giờ, trong viện chỉ còn lại một mình ta... Đột
nhiên có cảm giác hơi chút âm trầm... Đúng rồi, Nguyệt Nhi muội đâu? Vừa mới thấy
nàng ở đại sảnh... Hảo, đi tìm nàng, đã lâu không cùng nàng nói chuy ện phiếm.
Vì thế ta vội vàng rời khỏi nội viện u ám quỷ dị.
- 734 -
【 94 】
Theo sát phía sau quận chúa trở vào phòng, ta gọi nàng: "Ngưng nhi?"
"Ân?" Nàng tùy tiện đáp, cũng không quay lại nhìn ta, chỉ đi thẳng tới trước tủ
bắt đầu thu dọn y phục.
Ta đi qua, đem cửa tủ quần áo đóng lại: "Ngưng nhi, ta rất mau trở về."
"Ta nói rồi…" Nàng giương mắt nhìn ta, vừa vươn tay mở tủ vừa nói, "Không
cần lo lắng cho ta, ta và ngươi cùng đi."
Tiếp tục đóng cửa tủ lại, ta nói: "Ta rất mau trở về, ngươi ở tại chỗ này chờ ta
đi."
Quận chúa nhìn chằm chằm ta, không nói một câu nào. Ta cũng mím chặt môi,
sống chết không chịu thua nàng.
Cuối cùng, ánh mắt của nàng dịu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Hảo, ta chờ ngươi
trở lại."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian